Tôi không nhớ rõ mình đã đi ra khỏi Luân Hồi các như thế nào.chỉ biết khi tôi khôi phục thanh tỉnh thì gió đêm đã lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, trời đã đầy sao.

Khách điếm Hoàng Tuyền, tôi hít một hơi thật sâu. Nếu trai chủ Phúc Duyên Trai muốn gặp mặt tại đó, mục đích sẽ là gì đây? Ông ta hẳn là biết mối quan hệ giữa tôi và Long bà bà cho nên tôi mới cảm thấy vừa rồi lời nói của Tân Nhã hình như có ý lo lắng, có lẽ cô ấy muốn tôi để lại Huyết Ngọc Ban Chỉ chính là không muốn tôi và Phúc Duyên Trai chủ xảy ra mâu thuẫn.

Nhưng mà ở khách điếm Hoàng Tuyền còn có Long bà bà, chúng tôi còn có thể đánh nhau sao?

Tôi lắc lắc đầu, cũng không thể đoán trước được, vẫn nên chờ đến nơi rồi nói sau.

Muốn đến khách điếm Hoàng Tuyền, chỉ có một con đường, chính là tìm Kha Nam - “người đưa đò” đến hoàng tuyền.

Tôi không biết liệu anh ta có phải đến từ khách điếm Hoàng Tuyền hay không. Tuy rằng tôi là khách quen của anh ta nhưng tôi lại biết rất ít về người tài xế thần bí này.

Theo thường lệ tôi gọi điện thoại thông báo trước. Kha Nam nói với tôi trên xe của anh ta còn có hành khách, kêu tôi đợi vài phút, còn nói với tôi nếu tôi đang vội thì có thể tải xuống phần mềm taxi này trước, không chỉ thuận tiện mà còn có giảm giá……

Tôi không biết nói gì cả, cũng không muốn quan tâm thêm cái gì, anh có thể đưa tôi đến khách điếm Hoàng Tuyền trước được không?

Kha Nam trầm mặc một hồi rồi nói sẽ lập tức đến ngay.

Nói xong anh ta liền tắt điện thoại, tôi chờ khoảng một phút thì thấy một chiếc xe siêu tốc chạy tới từ phía xa, nhanh như chớp, đèn nháy lên, còi kêu không ngừng, trong nháy mắt đã đến trước mắt tôi.

Tôi thấy đây đúng là xe của Kha Nam, không khỏi buồn bực. Này người anh em đây là cái thói quen gì vậy, hơn nửa đêm, xe u linh của cậu còn nháy đèn, ấn còi là cho ai nghe, cho ai xem ?

Kha Nam dừng lại một cách đẹp mắt, cửa xe vừa vặn mở ra trước người tôi, hướng tôi gật đầu:

- Lên xe đi.

Bộ dáng người này khiến cho người ta có cảm giác đặc biệt tàn bạo, tôi gãi gãi đầu, lên xe, hỏi anh ta:

- Sao lần này anh lại đến nhanh như vậy?

Hắn cười lạnh:

- Tôi dùng đèn khẩn cấp cho nên trên đường không có chướng ngại, người gặp người trốn, có thể không nhanh sao?

- Không phải người khác đều không thấy được xe u linh này của anh sao?

Tôi hỏi.

- Người đương nhiên là không nhìn thấy được, mà ai nói cho cậu là tôi cho người xem?

Hắn liếc tôi một cái, bỗng nhiên nhìn về bầu trời đêm phía trước, chậm rãi nói:

- Trong đêm tối còn có rất nhiều vật mà ngay cả cậu cũng nhìn không thấu hết.

Anh ta khởi động xe, tiếp tục bật đèn nháy, một đường điên cuồng ấn còi, nhìn không khác xe cứu thương 120 là bao. Tôi có chút không nói nên lời, cuối cùng vẫn nói với anh ta:

- Có cần phải gấp như vậy không? Tôi đây còn chưa thúc giục, anh đây là……

Kha Nam nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào đường đi, nói:

- Không vội không được, lúc đến nơi rồi cậu sẽ biết.

Ngữ khí của anh ta có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta như vậy. Tôi không khỏi nhíu mi, chẳng lẽ khách điếm Hoàng Tuyền đã xảy ra chuyện gì?

Tôi chưa kịp suy nghĩ nhiều thì chiếc xe đột ngột dừng lại. Ngoài cửa sổ sương mù dần dần tan đi, cửa xe tự động mở ra, Kha Nam phất tay nói:

- Xuống xe đi, cẩn thận một chút.

Dừng lại một chút lại nói:

- Tiền xe không cần đưa, miễn đơn.

Anh ta hôm nay rất kỳ quái, tôi nhìn anh ta một cái, gật gật đầu, không nói gì cả, xoay người xuống xe.

Vùng ngoại ô, đường đất hoang vắng.

Một ngôi nhà nát đơn độc, một chiếc đèn lồng màu đỏ lắc lư theo gió.

Quả nhiên là khách điếm Hoàng Tuyền.

Xung quanh là một mảnh yên tĩnh, ngay cả một chút gió nhẹ cũng không có, tôi hít một hơi thật sâu, đi dọc theo đường đất phía trước.

Tôi nhớ rõ lần trước tôi đến đây, đại thúc kia vẫn còn đón tôi trước cửa. Nhưng lúc này đây, khi tôi đi đến cửa khách điếm Hoàng Tuyền lại không thấy một bóng người, hơn nữa cửa của khách điếm Hoàng Tuyền lại đóng chặt, trong lòng tôi nghi hoặc liền tiến lên gõ cửa.

Nhưng khi tôi vừa định gõ cửa thì cửa đã tự động mở ra. Tôi hơi ngạc nhiên, lại thấy hai người đang ngồi trong khách điếm Hoàng Tuyền, hình như là đang nói chuyện, thấy tôi tiến vào, cả hai cùng nhau quay đầu lại nhìn tôi.

Hai người kia, một người là Long bà bà, bà vẫn giống như trước đây, mặt đầy hiền từ nhìn tôi, khẽ mỉm cười, khiến cho người ta có cảm giác an tâm.

Mà người còn lại, chỉ thấy ông ta thân hình cao lớn, diện mạo tuấn lãng, tóc dài buông xuống vai, thân mặc một bộ trường bào xanh nhạt, thắt lưng đeo đai ngọc, nhìn phong thần tuấn dật, cũng khẽ mỉm cười nhìn tôi, nhìn giống như một bức tranh vậy.

Tôi không hiểu sao lại rùng mình, bởi vì người này chính là Phúc Duyên Trai chủ lâu ngày không gặp.

Tôi có chút ngoài ý muốn, bởi trước khi nhìn thấy Phúc Duyên Trai chủ tôi đã từng nghĩ tới cảnh tượng lúc gặp lại ông ta, có thể sẽ chấn động lòng người, có thể sẽ ly kỳ khúc khuỷu, có thể sẽ đánh nhau một trận, hoặc có lẽ ông ta đã sớm mai phục sẵn cao thủ chỉ chờ thu thập tôi.

Nhưng tôi trăm triệu lần không nghĩ tới, tôi chỉ cần đứng trước cửa khách điếm Hoàng Tuyền, liếc mắt một cái là có thể thấy được ông ta tùy ý ngồi ở chỗ kia, mỉm cười gật đầu với tôi, giống như là người quen cũ vậy.

Bất quá tôi biết, người quen cũ này lại là người muốn mạng của tôi.

- Bà bà vẫn khoẻ chứ.

Tôi cúi người chào hỏi.

Long bà bà cười nói:

- Được rồi, tôi vẫn luôn khỏe mạnh. Vị này chính là Phúc Duyên Trai chủ, chắc hẳn là hai người có quen biết đi.

Tôi nhìn Phúc Duyên Trai chủ, hơi gật đầu nói:

- Chào.

Ông ta cũng khẽ gật đầu:

- Chào.

Tôi lại lắc đầu:

- Tôi thì không tốt, từ lần từ biệt trai chủ trước đây mọi thứ đều không tốt.

- Vậy sao? Tại sao lại không tốt, có thể nói ra cho tôi biết không, có lẽ tôi có thể giúp cậu.

Ông ta cười như không cười nói, ánh mắt sâu thẳm, giống như muốn nhìn thấu nội tâm tôi.

Nhìn thấu thì nhìn thấu đi, dù sao đây cũng là một tên cáo già xảo quyệt. Tôi nghĩ cũng không cần phải vòng vo với hắn, đơn giản dứt khoát nói:

- Trai chủ hiểu rõ toàn bộ thế sự, hẳn là có thể biết được vì sao tôi lại không tốt. Xa không nói, trước mắt tôi cần mật khổng tước của trai chủ để cứu người, không biết trai chủ có bằng lòng bỏ thứ mình yêu thích để cứu người?

Phúc Duyên Trai chủ hơi mỉm cười nói:

- Có lẽ Tư Đồ đã nói với cậu ta có một yêu cầu trao đổi, nếu cậu đồng ý, ta tất sẽ đưa ra mật khổng tước.

- Mời nói.

Lòng tôi sớm đã có chuẩn bị, trực tiếp đối diện với ánh mắt ông ấy, nghĩ thầm ta thật muốn xem ngươi có thể đưa yêu cầu hay điều kiện gì.

Phúc Duyên Trai chủ lại không nói chuyện, chậm rãi đứng lên, đi qua đi lại trong phòng giống như đang cân nhắc gì đó. Tôi nhíu mày, lại nhìn Long bà bà, bà ấy lại đang nhắm mắt, miệng giống như là đang nói thầm cái gì đó.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, lúc tôi đang buồn bực thì Phúc Duyên Trai chủ bỗng nhiên mở miệng nói:

- Nếu điều mà tôi muốn đối với cậu rất quan trọng, cậu sẽ bỏ được sao?

Ánh mắt ông ta lấp lánh mà nhìn tôi khiến lòng tôi nhảy dựng, nhưng vẫn làm như không có việc gì nói:

- Vậy nói xem, ông muốn cái gì.

Ông ta cũng không nói trực tiếp mà chậm rãi nói:

- Cậu có muốn biết lai lịch của một gia tộc cấm kỵ sư?

- Muốn, đương nhiên muốn.

Tôi lập tức trả lời, kỳ thật lúc còn nhỏ ông nội cũng đã nói qua cho tôi. Nhưng lúc này đây Phúc Duyên Trai chủ lại đột nhiên nhắc tới, tôi nghĩ ông ta nhất định thứ gì đó mới mẻ muốn nói với tôi, tuy rằng không biết mục đích của ông ta là gì, nhưng nghe một chút thì đã sao?

- Cấm kỵ sư, là người thừa kế và là người truyền bá Thiên Đạo, toàn bộ cấm kỵ trên thế gian kỳ thật đều do Thiên Đạo quyết định, hoặc cũng có thể nói cấm kỵ sư là người phát ngôn Thiên Đạo.

Tôi gật gật đầu, ông ta nói đúng, nhưng đây là chuyện mà mọi người đều biết, không có gì mới lạ cả.

- Nhưng sau này, cấm kỵ sư lại lệch khỏi quỹ đạo của Thiên Đạo, tùy ý làm bậy lên……

- Nói hươu nói vượn!

Tôi cắt ngang lời ông ta, cả giận nói:

- Cái gì gọi là tùy ý làm bậy, theo tôi được biết từ xưa đến nay cấm kỵ sư đều tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, nghe theo Thiên Đạo, khắp nơi làm việc thiện cứu người, duy trì thế gian thanh bình, như thế nào lại là tùy ý làm bậy?

Ông ta cũng không để ý việc tôi tức giận, ha ha cười nói:

- Chuyện quá khứ, cậu biết cũng không nhiều. Nếu cậu không ngại, tôi có thể nói thêm vài thứ cho cậu nghe, lúc đó cậu sẽ biết cấm kỵ sư đã từng tùy ý làm bậy thế nào……

- Được, vậy ông nói đi, tôi sẽ chăm chú lắng nghe.

Tôi bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm vào ông ta, thầm nghĩ ta muốn xem xem cấm kỵ sư từ trong miệng của ngươi sẽ là cái dạng gì.

Phúc Duyên Trai chủ mỉm cười, khôi phục lại bộ dáng hiên ngang, cũng chậm rãi ngồi xuống, mở miệng nói:

- Cấm kỵ sư, kỳ thật lúc mới bắt đầu cũng không phải họ Hàn……

Lời nói của ông ta khiến tôi kinh ngạc, cái gì cơ, ngay từ đầu cấm kỵ sư không phải là họ Hàn sao? Không có khả năng, Hàn gia cấm kỵ sư là được truyền thừa ngàn năm, đây là lời mà chính miệng ông nội nói với tôi, còn có ghi chép bên trong cấm kỵ cũng viết như vậy, sao ông ta lại nói……

Nhưng tôi cũng không lên tiếng, cũng không bày ra cảm xúc gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn, nghe Phúc Duyên Trai chủ chậm rãi giảng thích, dòng suy nghĩ chậm rãi bị cuốn theo……

 

1.10864 sec| 2434.258 kb